Polaroid
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 4

 Chương 14: Thầy Giáo Sói Hoang Dạy Thuật Phòng Thân (Thượng)


Giống như mọi ngày Vệ Vũ ăn sáng xong cầm cốc Capuchino vừa uống vừa cầm tờ báo đọc, chờ Tiểu Dương đi học qua nhà hắn. Nhưng nhìn không được mấy trang, liền không nhịn được nhíu mày, gập tờ báo không muốn nhìn. Gần đây báo chí đều đưa tin, phóng hỏa giết người trộm cắp, ngoài đường có nhiều kẻ biến thái không đứng đắn, càng xem càng phiền.

Nhưng vệ Vũ chú ý tới, mấy ngày nay thường có tin tức kẻ xấu cướp bóc những cô gái hay đi đường một mình, chọn những cô có nhan sắc một chút, lại xảy ra không ít chuyện. Ngày hôm qua cùng lúc hắn cùng chị gái Vệ Lan nói chuyện điện thoại, Vệ Lan vẫn còn oán trách, Dương thiệu gần đây kiên trì đưa đón cô đi làm, hại nàng một chút tự do cũng không có. Chỉ là vệ Vũ nghe ra, chị gái hắn ngoài mặt oán giận, nhưng trên thực tế lại rất hài lòng về bạn trai Dương Thiệu này.

Vệ Vũ nghiêm túc suy nghĩ một chút, mặc dù chung quanh đây đều là khu dân cư cao cấp, là đơn vị tuần tra trọng điểm, nhưng khó nói trước được sẽ không có người xấu xuất hiện, Tiểu Dương mỗi ngày đều đi xe đạp đến trường, ngộ nhỡ đoạn đi bộ lấy xe, gặp được người xấu xảy ra chuyện gì làm sao đây. . . . . . . . . Tiểu Dương của hắn ngu ngốc, không tâm cơ, nếu người xấu giả bộ hỏi đường, liền thuận tiện kéo Tiểu Dương vào trong xe bắt cóc luôn thì sao!

Càng nghĩ càng lo lắng, Vệ Vũ biết mình có chút buồn lo vô cớ, nhưng bây giờ lòng người khó đoán, thói đời bạc bẽo, hắn không thể để Tiểu Dương phải chịu một chút xíu tổn thương nào.

Ừ, tới đề nghị trường học mở một khóa dạy thuật phòng thân thì rất tốt, như vậy không chỉ có Tiểu Dương có thể học, những bạn học khác cũng có thể cùng nhau học tập, cho dù không có học được, thì cũng có ý thức được mối nguy hiểm. Vệ Vũ dù sao cũng là thầy giáo, không chỉ có lo lắng cho an nguy của Tiểu Dương, mà cũng lo lắng tới an nguy của những học sinh khác.

"Mau! Mau! Mau! Nhanh lên một chút tới phòng thể dục, hôm nay thầy sinh vật muốn dạy thuật phòng thân!"

"Có thật không? Có thật không? Thầy sẽ mặc áo học võ lộ ra cơ ngực sao? Ò ó o! Rất hấp dẫn đó!"

"Mặc kệ mặc kệ, tôi muốn ngồi hàng thứ nhất á! Các các câu nhanh chân lên!"

Một đám nữ sinh mặc trang phục thể dục, tranh nhau hướng phòng học thể dục mà chạy, không nghĩ tới hôm nay thầy sinh vật đẹp trai nhất trường lại dạy thuật phòng thân! Phải biết, nơi này chính là toàn nữ, giáo viên thì cơ hồ cũng toàn là nữ, ngay cả thầy thể dục cũng là nữ, vì vậy Vệ Vũ vừa vào trường, chính là thầy giáo được yêu thích nhất của nữ sinh trong trường!

"Hừ! Ghét anh Sói hoang, không dạy sinh vật chạy tới dạy cái thuật phòng thân gì chứ, như vậy không phải sẽ đụng phải thân thể nữ sinh sao?" Tiểu Dương căm giận nghĩ, cô không hiểu tại sao lớp thể dục hôm nay lại đổi thành anh Sói hoang tới dạy thuật phòng thân? Khiến cả lớp một hồi xôn xao, tất cả mọi người muốn xem anh Sói hoang lộ cơ ngực.

Đáng ghét! Thân thể anh Sói hoang chỉ cô mới có thể nhìn! Những nữ sinh khác đều không được!

Tiểu Dương cởi giày cởi tất đi chân không vào phòng thể dục, trong phòng học các bạn học đã sớm ổn định vị trí, đối diện với thầy sinh vật Vệ Vũ, ngoan ngoãn xếp thành ba hàng, bằng hữu tốt nhất của cô lại hoàn hảo đứng ngay vị trí đầu của hàng đầu tiên.

"Nơi này á! Nhanh lên một chút, thầy Vệ Vũ chuẩn bị vào lớp rồi." Nghi Trân nhìn Tiểu Dương vẫy vẫy tay.

Vệ Vũ nhìn thấy Tiểu Dương đi vào phòng học, hai người rất có ăn ý với nhau, làm bộ như quan hệ sư đồ đơn thuần. Vệ Vũ bắt đầu nói chuyện: "Đầu tiên muốn cảm cô Mai xinh đẹp, cho tôi mượn lớp thể dục, dạy các bạn học thuật phòng thân." Vệ Vũ nhìn cô mai mỉm cười một cái, khiến mẹ của ba đứa trẻ là cô Mai cũng loạn cả nhịp tim lên !

Vệ Vũ nói tiếp: "Gần đây trị an không tốt, vì vậy trường học mời tôi dạy các bạn thuật phòng thân cơ bản, ngộ nhỡ các bạn học gặp phải chuyện khẩn cấp thì có thể xử lý thật tốt, như vậy, tôi cần một người làm trợ thủ của tôi."

Ở dưới mấy bạn học, lập tức hăng hái giơ tay!

"Chọn em, chọn em! Em chịu được té!" Tiểu Bàn cơ thể to béo lại yêu thích trai đẹp nhanh chóng giơ tay!

"Chọn em đi! Em học qua múa ba-lê, xương rất mềm, té một trăm lần cũng không thành vấn đề!"

Mỗi bạn nữ đều tự đề cử mình, muốn cùng thầy Vệ Vũ tiếp xúc thân mật.

Nhưng Vệ Vũ cũng không chọn bạn nào trong số mấy bạn nữ này, nhìn mặt Tiểu Dương không thay đổi biết chắc chắn là đang ghen rồi !

Vệ Vũ nói với cô Mai: "Cô Mai cô là trợ thủ của tôi rất tốt, cô Mai làm phiền."

"Không thành vấn đề, đây là vinh hạnh của tôi đấy." Ha ha, phụ nữ đã lập gia đình cũng có tư cách hưởng thụ trai đẹp (ặc).

"Bây giờ bắt đầu khóa dạy thuật phòng thân, trước hết là mấy điểm quan trọng, điểm thứ nhất, ở bên ngoài không nên dễ dàng tin tưởng lời của người lạ. Điểm thứ hai, không nhận thức ăn không rõ nguồn gốc, để tránh bị tổn thương, cuối cùng, nếu quả thật gặp phải nguy hiểm, ngàn vạn phải giữ vững tỉnh táo, không nên hốt hoảng mà bỏ lỡ cơ hội thoát thân."

Chương 15: Thầy Giáo Sói Hoang Dạy Thuật Phòng Thân (Hạ)


Vệ Vũ liên tục làm mẫu những động tác phòng thân, như "Phách Vương tháo giáp", khi bị người xấu từ phía sau lưng ôm lấy thì phải nhanh chóng ngồi chồm hổm xuống, lập tức xoay người đánh một quyền vào tên lưu manh, nhân cơ hội hắn không để ý thì chạy trốn! Còn có chiêu, "Khỉ trộm đào", trực tiếp đá vào bộ phận quan trọng của tên lưu manh, bảo đảm hắn đau kêu cha gọi mẹ! Còn có một chiêu khác thực sự hữu dụng với nữ sinh "Con báo lên cây", nữ sinh luôn thích để móng tay dài rồi vẽ hoa văn đủ màu vào đó, vì vậy gặp phải lưu manh, như vậy trực tiếp dùng hai bàn tay cào vào mặt của tên lưu manh, sau đó chạy!

=[~~ cái chiêu cào hai mặt quá hiểm các nàng ạ!!!

Cả buổi học thuật phòng thân cũng không thấy chán ngán, mỗi bạn nữ đều rất tập trung, nếu thật có trình độ như thầy giáo có thể bay ra ngoài vũ trụ cũng nên! Vệ Vũ cũng rất vui mừng khi học trò tập trung học như vậy, dù sao nữ sinh là mục tiêu dễ dàng nhất của bon lưu manh, vì vậy học khóa phòng thân này chỉ có lợi không có hại chút nào.

Không biết Tiểu Dương của hắn có học tốt không nữa?

Dùng xong bữa tối, Tiểu Dương ngồi làm bài tập trong sách bài tâph, không nghĩ tới lại có người gõ cửa phòng cô.

"A, sao lại là anh, tránh ra, em không muốn gặp anh." Mở cửa nhìn thấy người tới lag anh Sói hoang, cô tức giận đóng luôn cửa.

Vệ Vũ nhanh chân chặn lấy một khe hở, rồi tiến vào phòng. Nhưng hắn vừa nhìn thấy ba mẹ Tiểu Dương đi tản bộ liền chạy tới đây, là vì muốn biết phản ứng của cô đối với khóa học phòng thân ngày hôm nay?

"Xảy ra chuyện gì, làm chuyện xấu không dám cho anh vào của sao?" Vệ Vũ trêu chọc cô.

Hừ, cô mới không phải. "Anh mới là người làm chuyện xấu! Tại sao không trước nói với em hôm nay anh muốn dạy thuật phòng thân cho lớp em? Anh có biết hôm nay nữ sinh lớp em hết lời khen ngợi vóc dáng của anh hay không!"

"Tiểu Dương ngu ngốc, như vậy cũng ghen, con cừu nhỏ của anh thật đáng yêu." Vệ Vũ ôm lấy cô. Thật ra thì hắn rất vui vẻ bởi vì Tiểu Dương của hắn đang ghen, như vậy chứng tỏ cô đang quan tâm hắn, chuyện tình cảm của hai người họ là hai người đều yêu nhau chứ không phải một mình hắn đa tình, Tiểu Dương rất coi trọng hắn.

"Đáng yêu cá đầu heo nhà anh." Tiểu Dương dẩu miệng lên, vừa bất mãn vừa làm nũng hắn. "Anh vẫn không trả lời em, tại sao hôm nay lại đến dạy lớp em thuật phòng thân?" Rõ ràng là thầy giáo dạy sinh vật, sao lại chạy tới dạy thuật phòng thân?.

"Gần đây trị an không tốt lắm, em đều tự đi xe đạp tới trường, cho nên muốn dạy em thuật phòng thân, nhưng sau suy nghĩ một chút, không bằng dạy cả lớp em, nhiều bạn học cũng rất tốt, sau này gặp phải người xấu mới có thể bảo vệ mình."

Thì ra là anh Sói hoang muốn dạy mình thuật phòng thân, Tiểu Dương cảm thấy rất vui vẻ, không nghĩ tới anh Sói hoang lại tỉ mỉ như thế, được rồi, sau khi biết nguyên nhân, cô cũng không còn tức giận nữa, bởi vì cô thấy ý tưởng của anh Sói hoang rất tốt, các bạn học đều có học được thuật phòng thân, gặp phải nguy hiểm cũng có thể tự bảo vệ mình.

Nhưng cô lại có một vấn đề."Anh Sói hoang, anh sẽ dạy thuật phòng thân thế nào đây?" Cô không nhớ rõ là anh Sói hoang có học qua Judo hay môn võ nào cả.

"Học lúc làm lính, để cho anh giúp em học môn này, thuận tiện xem xem em có học tập nghiêm túc không."

"Em rất nghiêm túc học đó, nếu như gặp phải người xấu, nhất định có thể đem hắn đuổi chạy đấy!" Anh không nên xem thường cô quá như vậy chứ

Như thế có nắm chắc a, vậy thì tới trường đặc biệt khảo nghiệm tốt lắm."Tốt, vậy chúng ta sẽ thực hành, nếu như Tiểu Dương có thể thuận lợi tránh thoát, anh Sói hoang liền dẫn em đi chơi!"

Oa oa oa! Có thể đi chơi!"Một lời đã định đó!" Cô rất nghiêm túc trong quá trình học thuật phòng thân này, Tiểu Dương tin tưởng có thể dùng thuật phòng thân đánh bại anh Sói hoang!

"Ha ha, vậy chúng ta bắt đầu thực hành thôi." Đại Sói hoang chuẩn bị ăn hết con cừu non ngây thơ rồi.

"A. . . . . . Dừng tay. . . . . . Ăn gian. . . . . . A. . . . . ." Tiểu Dương vô lực rên rỉ.

Vệ Vũ ôm chặt Tiểu Dương từ sau lưng, chỉ dùng một tay liền ôm chặt cánh tay cô, để cho cô không thể động đậy, một tay luồn vào áo cô, đi tới bên trong áo lót, trêu đùa hai trái đào của cô.

"Hiện tại người xấu từ phía sau lưng bắt được Tiểu Dương rồi, Tiểu Dương muốn sử dụng thuật phòng thân nào chạy thoát đây?"

Đáng ghét! Anh Sói hoang quá hèn hạ rồi, dùng tay nắn bóp ngực cô còn chưa tính, còn dùng anh bạn nhỏ cả hắn cọ sát tiểu huyệt của cô, bảo cô làm sao có thể sử dụng thuật phòng thân đây?

"Hắc hắc, muốn đầu hàng sao?" Đã đánh cuộc nhưng lại chịu thua .

"Không. . . . . . Muốn. . . . . ." Tiểu Dương muốn thoát ra, nhưng chỗ nhạy cảm trên người đều bị anh Sói hoang khống chế mất rồi, cô muốn dùng chút sức lực cũng không được.

Thật là một con cừu quật cường. Vốn ôm chặt cánh tay cô, di động xuống dưới quần lót của cô, dùng tay gảy gảy hạt phấn châu ở cửa huyệt.

"A a! !" Một cỗ khoái cảm đến từ nơi tiểu huyệt đang bị anh Sói hoang chơi đùa, nửa thân dưới cũng mềm nhũn, căn bản đến một chút sức cũng không có.

"Hiện tại người xấu đang khi dễ tiểu muội muội của em rồi, Tiểu Dương không phản kích sao?" Vệ Vũ cố ý hỏi nhỏ bên tai Tiểu Dương, còn cắn cắn vành tai cô.

"Ừ. . . . . . Đầu hàng. . . . . . Không cần. . . . . . Ừ. . . . . . Thực hành rồi. . . . . . Ngừng. . . . . ." Dừng lại thực hành thôi..., Tiểu Dương không nhịn được giơ hai tay đầu hàng.

"Tiểu Dương không nghiêm túc học thuật phòng thân, phải trừng phạt bằng thể xác mới được!" Mặc dù được Vệ Vũ khích lệ "Giáo dục yêu", nhưng lúc cần thiết, xử phạt bằng cách này là tốt nhất.

Vệ Vũ đem toàn bộ quần áo của Tiểu Dương cởi sạch, để Tiểu Dương dính cả trên người hắn, hai người đứng im một chỗ.

Đang lúc Vệ Vũ muốn "Dùng cách xử phạt về thể xác" thật tốt Tiểu Dương, lại nghe được tiếng mở cửa dưới lầu.

"Con cừu nhỏ, ba mẹ trở lại, a, vệ Vũ cũng ở đây sao?" Dương mẹ nhìn thấy giày của Vệ Vũ đặt ở trước cửa.

Ai! Lão sư đáng kính âm thầm kháng nghị

"Coi như em tránh được một kiếp, lần sau phải tăng hình phạt gấp đôi." Chỉ có thể đi về nhà tắm nước lạnh thôi, nhưng là hiện tại người an hem đã sưng lên rất lớn, khiến Vệ Vũ có chút phiền não, không thể làm gì khác hơn là lẩm nhẩm trong lòng "Đại Bi Chú", mới có biện pháp"Khôi phục bình thường" xuống lầu chào hỏi ba mẹ Dương..

Hắn có lẽ là người xấu lễ phép nhất. . . . . . . . . trong lòng Vệ Vũ thầm nghĩ.

Chương 16: Thầy Giáo Sói Hoang: Khoá Hồng Bồi (Thượng)


Nhân dịp lớp tan sớm, Tiểu Dương đảm nhận công việc nộp các bài văn cho các bạn trong lớp, cùng mấy bạn học đem bài tập đến phòng làm việc của thầy dạy văn, để thầy giáo nhận xét.

Thật ra Tiểu Dương vô cùng mong đợi mỗi khi có cơ hội đi tới văn phòng làm việc của thầy cô, bởi vì phòng làm việc của thầy cô nằm ở khu hành chính trung tâm, nếu như không phải có việc gì quan trọng, thì nghiêm cấm học sinh vào khu làm việc của thầy cô, tránh quấy nhiểu thầy cô nghỉ ngơi.

Mặc dù ôm ôm cả đống vở ghi chép của cả lớp thật nặng, còn phải hy sinh thời gian tan lớp, nhưng Tiểu Dương mỗi lần lại nóng vội đưa những quyển vở ghi chép này đến chỗ thầy dạy văn, bởi vì phòng làm việc của anh Sói hoang ngay sát vách phòng làm việc của thầy dạy văn thôi!

Bàn làm việc của anh Sói hoang ở cạnh cửa, vì vậy muốn đi tới chỗ thầy dạy văn là phải đi ngang qua chỗ anh Sói hoang nhân tiện có thể nhìn ngắm anh nghỉ ngơi.

Cho dù sau khi tan học về nhà, có thể chạy sang Vệ gia tìm anh Sói hoang, nhưng Tiểu Dương cảm thấy bộ dáng của anh Sói hoang ở trên trường cực kì đẹp trai, thần thái sáng láng hòa nhập với trường học, luôn rất kiên nhẫn trả lời các vấn đề liên quan đến bài học, cùng những đồng nghiệp khác chung sống rất tốt, phòng làm việc khoa Sinh vật, đều rất cố gắng làm việc chăm chỉ.

Sắp đi qua phòng làm việc của khoa Sinh vật! Tiểu Dương làm bộ như không có chuyện gì xảy ra cùng đồng học nói chuyện phiếm, đề tài tán gẫu là bài văn lần này mọi người làm không tốt, không cố gắng chuẩn bị, tiếp theo là bị thầy giáo dạy văn mắng chửi ... Tuy là đang nói nhưng vẫn cố mở to mắt liếc vào phòng xem có anh Sói hoang trong đó không?

Tới! Thật may mắn, vừa đúng lúc anh Sói hoang đang ngồi ở bàn làm việc nghỉ ngơi, nhưng. . . . . . Tiểu Dương tức giận phát hiện, đứng trước mặt anh Sói hoang, chính là một nữ sinh trên tay còn cầm một gói bọc rất xinh xắn, giọng nói hơi thẹn thùng:

"Thầy Sói hoang, hôm nay chúng em được học làm bánh quy nhỏ, em làm rất tốt đó. Xin thầy dùng một chút, cảm tạ hàng ngày thầy dạy chúng em học." Bạn học nữ này vừa xấu hổ vừa khẩn trương, không biết thầy giáo Sói hoang có nhận bánh bích quy của cô hay không đây?

Đối với đủ loại hành động ái mộ của nữ sinh, Vệ Vũ mới đầu rất khốn nhiễu mãi dần thành quen. Nữ sinh cấp 3, đối với thầy giáo nam rất có thể chuyển từ ái mộ sang tình yêu, huống chi Vệ Vũ là thầy giáo trẻ nhất đẹp trai nhất trong trường, mấy vị đồng học nữ này tự nhiên sẽ dồn hết tình cảm sang cho thầy giáo Vệ Vũ đẹp trai rồi.

Cử chỉ ái mộ của nữ sinh này, cần phải xử lý cẩn thận hơn, muốn cố toàn lòng tự ái cho nữ sinh, cho nên không thể hung hăng cự tuyệt được, nhưng lại muốn duy trì khaongr cách giữa thầy trò, không thể từ chối thẳng mà cũng không thể nhận….

Dĩ nhiên, Tiểu Dương là học sinh đặc biệ, cho nên lại là chuyện khác. Bất kể Tiểu Dương có phải học sinh của hắn hay không, hắn đều chỉ để ý tới mình cô mà thôi, bất kể là luân lí xã hội, một khi gặp được Tiểu Dương thì mọi thứ của hắn đều ném sang một bên. Vì Tiểu Dương, hắn có thể không quan tâm tới ánh mắt người khác, chỉ cần trong mắt Tiểu Dương có hắn, muốn lấy hắn, hắn đối địch với cả thế giới cũng đáng lắm.

Nhưng mà trước mắt chuyện này phải xử lý thật tốt mới được.

Vệ Vũ mỉm cười nhận lấy túi nhỏ trên tay nữ sinh này. Khách khí nói: "Cám ơn em, bạn học Tiểu Kê, bánh bích-quy của em thầy sẽ mang tới lớp thể dục, để các bạn học có thể ăn bánh bích-quy nhỏ em làm, bổ sung thể lực bị tiêu hao." Câu trả lời này là lý do hợp lý để nhận bánh bich quy của nữ sinh này, cũng sẽ không khiến bạn học nữ suy nghĩ lung tung, ảnh hưởng đến việc học.

"A. . . . . . Vâng, , thầy muốn ăn loại bánh nào, lần sau em sẽ hỏi cách làm loại mà thầy thích ăn ." Cô làm bánh bích-quy là muốn tặng cho thầy Sói hoang ăn, không phải muốn thầy mang tới lớp thể dục cho mọi người. Nhưng cô cũng không thể cãi lại quyết định của thầy.

"Thầy gần đây bị đau răng, không thể ăn đồ ăn cứng được, cám ơn lòng tốt của em. Mau lên lớp, tránh bị trễ giờ học." Ai, dáng dấp quá xuất sắc cũng là một loại khốn nhiễu, không sao, thói quen là tốt rồi. Vệ Vũ nhàm chán ở trong lòng nói giỡn một chút.

Đột nhiên, bên ngoài truyền tới tiếng rơi sách vở, sau đó lại là một loạt tiếng la: "Tiểu Dương, cậu không cầm sổ ghi chép rõ ràng sao, Rớt hết trên mặt đất rồi ! Có rơi vào chân không?" Tiểu Dương thiệt tình, đi bộ không chuyên tâm, lại làm rơi hết vở ghi của các bạn trên mặt đất. "A a! Xin lỗi, vừa rồi có suy nghĩ một chút nên không để ý, tớ nhặt lên ngay đây." Tiểu Dương hốt hoảng nhanh chóng ngồi xuống nhặt đống vở ghi chép rơi tán loạn trên mặt đất.

Bạn cùng lớp đứng một bên, bởi vì hai tay đã ôm một xấp thật dầy vở văn, chỉ có thể nhìn Tiểu Dương cuống cuồng nhặt vở lên mà không cách nào giúp được.

"Tớ nhặt giùm nhé." Một bạn học nữ tốt bụng cũng ngồi chồm hổm xuống nhặt vở ghi chép cùng Tiểu Dương.

"Cám ơn, cám ơn cậu, a. . . . . ." Tiểu Dương ngẩng đầu lên muốn cảm ơn bạn học này, không nghĩ tới, lại là người vừa đưa bánh bích-quy cho anh Sói hoang.

"Không khách khí, lần sau đi bộ phải cẩn thận một chút đó." Nhặt đống vở lên giúp Tiểu Dương vị bạn học kia quay đầu hướng cầu thang mà đi.

Tiểu Dương lần này cảm thấy rất lúng túng, tức giận là vì nữ sinh kia vừa mới đưa bánh bích-quy cho anh Sói hoang! Còn thân thiết kêu thầy Sói hoang, Tiểu Dương biết cơ hồ là toàn bộ nữ sinh trong trường đều gọi anh Sói hoang như vậy, nhưng cô vẫn khó chịu khi mấy nữ sinh khác gọi anh Sói hoang như vậy!

Nhưng cũng không biết có nên cảm tạ vì bạn học kia nhặt vở lên giúp cô không nữa. . . . . Tiểu Dương nên tức giận hay là cảm ơn với vị đồng học kia đây?

Hừ! Tất cả đều lỗi của anh Sói hoang! Nếu như không phải là cô nhìn thấy anh Sói hoang nhận đồ từ bạn nữ kia, cô cũng sẽ không tức giận làm rớt hết đống vở ghi của các bạn, càng sẽ không cần nữ sinh kia nhặt đồ giúp cô, khiến cô không biết nên làm sao mới phải.

Anh Sói hoang thúi, trở về anh nhất định sẽ chết!

"Tiểu Dương cậu bị táo bón sao? Thái độ thật là thúi!" bạn học thấy biểu tình của cô không khỏi hỏi han một chút.

"Thúi cái đầu cậu, cậu mới táo bón á! Đi vào!" Rống lên, hiện tại tính khí của cô rất nóng này, trên người giống mười mấy cân thuốc nổ, chỉ cần một chút xíu tia lửa, thì có thể làm cho cô nổ tung!

"Uống lộn thuốc sao? Hỏa khí như thế lớn. . . . . ." Thôi, còn là nhanh lên một chút đem viết văn sổ ghi chép để lên bàn thầy giáo, nhanh trở về không sẽ bị trễ đó
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .